[Event Thú Tội] - Giấc mơ của tuổi trẻ.

Thảo luận trong 'Sự Kiện Diễn Đàn' bắt đầu bởi DJ28sv39, 7 Tháng năm 2013.

?

Cũng nhau ước mơ nhé :D

  1. Hay

    66.7%
  2. Không hay

    33.3%
Moderators: Vinci
  1. DJ28sv39

    DJ28sv39 Thành Viên Mới

    -Tên event: Thú Tội
    -Nick diễn đàn: DJ28sv39
    -Bài viết: Giấc mơ của tuổi trẻ.
    -Nội dung: Mình xin "Thú tội" với "Giấc mơ" của chính mình.

    Giấc mơ? Phải rồi! Tuổi trẻ ai cũng có những ước mơ của riêng mình! Các bạn với tôi tuy riêng lẽ những ước mơ nhưng cùng một mục đích "Chinh phục được giấc mơ của chính mình". Tuy đã đến cái tuổi để thôi mơ mỏi về ước mơ nhưng dẫu sao, tôi cũng xin chia sẻ về khát khao của mình thông qua event này.

    Hồi còn trẻ, mình từng có khát khao được trở thành nhạc sĩ. "Nó" từ một thói quen trở thành sở thích hàng ngày, qua tích lũy của thời gian thành đam mê và đến 18 tuổi. "Nó" chính thức trở thành khát vọng lớn nhất của mình, tại "đó" thời điểm đẹp nhất của tuổi trẻ.

    Mình có nhiều bạn bè và có ước mơ để phấn đấu, gia đình luôn động viên những gì mình "thích" làm. Mình chỉ cần có "chiến đấu" đến "chinh phục" "nó" thôi.

    Sắp kết thúc tuổi 18, một quãng đường dài đã trải thảm cho những gì mình mong ước của rèn luyện bấy lâu. Trở thành Composer cho hãng thu âm lớn bên Singapore. Thật tuyệt vời, đó là cảm giác hạnh phúc nhất của mình trong suy nghĩ đến tận thời điểm này.

    Nhưng đời đâu có cho ai sự đẹp như thơ! Tai nạn ập đến quá bất ngờ, mình bị gần như liệt cánh tay phải!
    Khoảng thời gian suy sụp nhất trong đời mình chính là tiếng "kẽo kẹt" vọng vang trong hành lang tĩnh lặng của chiếc xe đẩy xác ngất vào phòng mổ.

    Sau 3 tháng nằm viện, hợp đồng âm nhạc của mình bị cắt bỏ.
    Với 8 năm của sự phấn đấu không ngừng, nhà xuất bản hủy hợp đồng biên soạn độc quyền với mình chỉ trong 1 cuộc gọi.

    Từ một thanh niên tràn sức sống, mình chỉ còn là cái xác gầy guộc.
    Từ một sinh viên nhiệt huyết, mình chỉ là cái gai trong mắt thầy cô.
    Từ một người có nhiều bạn bè, hào nhoáng trong trường, mình thành kẻ cô độc trong căn phòng luyện não đến 2 năm.

    Sự hiểu nhầm rồi cũng trôi qua, mình trở lại cuộc sống và nuối tiếc về ước mơ. Tất nhiên, sự từ bỏ là không có trong tâm sâu của mình "nhưng" vì cuộc sống và gánh nặng trong thời gian bị "tai nạn". Mình phải tiếp bước trong trạng thái "duy trì"

    Từ một người tự do, mình đi làm hành chính (Nếu ai yêu nghệ thuật sẽ hiểu sự gò bó là như thế nào)
    Từ một người trào phúng, mình trở nên già dặn và nghiêm túc hơn.
    Từ một người mang cảm xúc đến mọi người, mình trở thành kẻ phản hồi đến những xúc cảm xung quanh.
    Từ một người ít ân ái, mình đã có vợ.
    Từ một người ít coi trọng đồng tiền, mình trở thành kẻ đi làm chỉ vì một mục đích "Vị trí"
    Từ một người hài hòa ôn nhã, mình trở thành người "độc quyền" cắt đi nguồn sống của nhiều người khác.
    ....

    Mình đã khác quá nhiều so với 6 năm trước. Mình đã không còn là mình của ngày xưa. Mình xin "Thú tội" với "Giấc mơ" của chính mình.

    Nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu, dù cơ hội đã qua nhưng không có nghĩa là mình sẽ không đi được đến đích - Thời gian chỉ là sớm hay muộn thôi :p

    Rồi tôi sẽ trở lại với tôi của ngày xưa - Mơ mộng rồi sẽ lại tìm đến khi giấc nồng êm say =)
    LongCaCas31 thích bài này.
Moderators: Vinci

Chia sẻ trang này